Thứ Tư, 10 tháng 6, 2009

Tuấn Hùng: "Dùng âm nhạc để ngợi ca thượng đế"

Gặp nhạc sĩ Tuấn Hùng, không ngờ anh tuôn ra một tràng về "chúa trời, thượng đế", tưởng không thể dứt. Thậm chí, sau đó gặp lại, kiểu gì cũng nghe câu "cầu đức chúa trời ban phước lành cho bạn", dễ khiến người thứ ba nhìn vào tưởng chàng đội trưởng của gameshow Trò chơi Âm nhạc này "khùng khùng", "man man".


Tuấn Hùng: "Dùng âm nhạc để ngợi ca thượng đế"


Hãy nghe Tuấn Hùng nói về một không gian rất lớn của mình, để xem bên cạnh âm nhạc, Tuấn Hùng như thế nào...


"Tôi có quan điểm rằng tất cả muôn loài và bản thân cuộc đời tôi được một đấng thượng đế nào đó sinh ra. Mình rất nhỏ bé, còn đấng thượng đế lại rất vĩ đại, giống như giữa một người cha và một người con.

Trước cả khi chúng ta biết đến chúa trời thì chúa trời hàng ngày vẫn yêu bạn. Con chim trên trời có ai nuôi đâu, con cá dưới nước cũng thế, sao nó vẫn cứ sống. Con người chúng ta cũng vậy, nên mới có câu: Trời sinh voi, trời sinh cỏ.

Ngay trong đĩa nhạc của tôi cũng nói, nhiều khi chúng ta thiết lập rất kỹ lưỡng và nghĩ sự việc sẽ xảy ra theo đúng chiều hướng đã dự tính, nhưng kết quả lại không như thế. Việc chúng ta làm đi ngược lại ý muốn của thượng đế thì kết quả sẽ khác hẳn.

Tôi biết tất những gì tôi đạt được, kể cả những vấp ngã tôi trải qua đều nằm trong một chương trình được lập sẵn của thượng đế. Tôi tin chắc vào điều đấy.

Cách đây một năm, chưa biết đến thượng đế, cũng như bố mẹ tôi và những người Việt Nam khác, tôi đi lễ chùa, lễ đình, lễ Phật, lễ thánh và lễ tổ tiên. Có điều làm tôi thấy ngạc nhiên là đi lễ đình hay lễ chùa thì câu đầu tiên cũng là: Con lạy chín phương trời...

Thế chỗ nào để thờ trời đây? Tôi tìm hiểu và thấy đức chúa trời hiển thị trong mỗi con người và đền thờ cao nhất dành cho đức chúa trời chính là trong tâm mỗi người.

Đức chúa trời quá to lớn nên ngài không cần những của cúng mà chúng ta dâng lên ngài, chỉ cần tấm lòng của bạn thôi. Đức chúa trời yêu thương loài người đến nỗi đã mang con một của mình là đức chúa Giêsu xuống trần gian làm người để giúp đỡ và cứu vớt con người..."

- Đây có lẽ là đề tài bất tận của Tuấn Hùng nên dù có ngoảnh đi ngoảnh lại, anh vẫn quay về... chủ đề chúa trời! Gắn với đó là những điều vô cùng "to tát".

"Người ta tìm đến ông trời để mà xin xỏ, chứ họ không cho ông trời cái gì cả. Nhưng chúng ta phải hiểu rằng đã xin thì phải tin thì mới được. Nó là cái rất rõ ràng, phải tin là có ông trời thì chúng ta mới xin được cái chúng ta cần...", Tuấn Hùng tiếp tục.


- Cách đây một, hai năm anh có những suy nghĩ ấy?

Khác nhiều lắm, tôi không biết một cái gì cả, chỉ thấy lạ là sao họ lại xây nhà thờ và cầu chúa. Thế chúa là cái gì? Tôi mới tìm hiểu và quả thật thứ nhất tôi đến với chúa vì âm nhạc, nếu không có nhà thờ thì không có nền âm nhạc chuyên nghiệp ngày nay, không có trường lớp đào tạo ra nghệ sĩ.


"Tôi đến với chúa vì âm nhạc, nếu không có nhà thờ thì không có nền âm nhạc chuyên nghiệp ngày nay, không có trường lớp đào tạo ra nghệ sĩ".


Không có nhà thờ thì không có nhạc viện tại vì âm nhạc đầu tiên được thượng đế tạo ra để phục vụ các hoạt động về tín ngưỡng nhằm tôn vinh người. Thứ hai mới đến nhu cầu giải trí của con người.

Tất cả những thiên tài âm nhạc của thế giới như Mozart, Bach, Bethoven đều có ảnh hưởng của nhà thờ, nhất là Bach. Xưa nay tôi cũng học cổ điển mà không biết gì về chúa trời, đấy là điều không thể chấp nhận được.

- Rút cục điều gì đã dẫn anh đến thay đổi về tâm linh và điều đó tác động gì đến anh bây giờ?

Tôi là một người chơi nhạc nên khi tìm hiểu những bản thánh ca thì thấy nó quá là văn minh, cái văn minh này không đến từ con người. Những bản thánh ca này đã ra đời cả nghìn năm nay tại sao mà cấu trúc về hòa âm và cấu trúc về khúc thức của nó tại sao lại vuông vắn và tròn trịa đến thế.

Trong khi nhạc pop Việt Nam, loại nhạc mà tôi đang viết để đạt được cái gọi là đồng bộ, đồng nhất thì đã thấy nền âm nhạc của chúng ta tụt hậu hàng trăm năm so với thế giới, so với Mỹ thì cũng khoảng 200 năm.

Ngay nền âm nhạc của miền Bắc so với Sài Gòn thì đã lệch nhau. Những gì về văn hóa thì ngoài Bắc rất tốt, còn những gì mang tính thị trường thì ở Sài Gòn lại đi trước ngoài Bắc cả chục năm.

Rõ ràng Sài Gòn thì nền tảng phát triển nhạc pop của họ rất chắc. Ngay một đám cưới nhỏ cũng có ban nhạc chơi, họ biết cách sử dụng âm nhạc trong đời sống. Như vậy rất tốt vì âm nhạc nó phải sống được như thế.

Ông trời cho tôi cơ hội thì cũng có thể lấy đi nó, đơn giản chỉ là một cái vẫy tay thôi, tôi bị sưng amidan chẳng hạn, phải đi mổ, là hết giọng. Tôi rất sợ ông trời.

Chính vì thế thay vì sợ thì ông trời có cách bộc lộ cho con người thấy rằng: ta không độc ác như con nghĩ, ta rất yêu con nên con cứ yêu ta.


Trong Kinh Thánh có nói: Có ai mà khi con xin bánh mà lại cho đá không, trong khi ta là cha các ngươi ở trên trời lại không biết điều gì tốt nhất cho các người hay sao? Nên tôi tin là ông trời sẽ luôn mang đến cho tôi những điều tốt nhất. Tôi tin chắc vào điều đó và giờ trong lòng tôi thấy rất thư thái.

Bây giờ chỉ cầu nguyện với thượng đế thôi, lời cầu nguyện của tôi giống như lời tâm sự của một người con với một người cha.

- Phương thức cầu nguyện của anh như thế nào?

Đơn giản thôi, như trước khi tôi gặp bạn tôi sẽ cầu nguyện: thưa thượng đế giờ phút này con sắp gặp một người em của con, một người có ảnh hưởng tới công việc của con theo chiều hướng tốt hay xấu nhưng con biết việc này là làm đẹp ý thượng đế.

Thượng đế muốn con phải gặp người này. Xin thượng đế hãy cho con sự khôn ngoan, sự khiêm nhường, sự soi sáng của thượng đế, muốn nói gì với người bạn của con.


"Khoảng 1 năm lại đây khi tôi biết đến thượng đế thì cầu nguyện thành thói quen của tôi".

- Anh cầu nguyện thế thật?

Thực sự là tôi đã cầu nguyện như thế trước khi tới đây gặp anh.

- Và hàng ngày anh đều cầu nguyện trước khi làm mọi việc?

Luôn luôn là như thế, trước khi làm việc tôi đều cầu nguyện. Khoảng 1 năm lại đây khi tôi biết đến thượng đế thì cầu nguyện thành thói quen của tôi.


- Đức tin vào thượng đế, chúa trời của anh có tác động như thế nào đến con đường sự nghiệp của anh? Nó có làm thay đổi con đường mà anh đã định trước đó không?

Hướng đi của tôi không có gì thay đổi cả. Về âm nhạc tôi biết chúa trời cho tôi một khả năng đặc biệt về nhạc Jazz.

Vừa rồi tôi vào Huế để biểu diễn cùng một nữ ca sĩ rất nổi tiếng người Mỹ là Coco York. Sau buổi biểu diễn này tôi lại được mời vào Sài Gòn để biểu diễn tiếp cùng cô ấy ở nhạc viện Thành phố.

Jazz là thế mạnh nhất của tôi, thời gian trước thì tôi có chơi cho đêm nhạc Cha con và Jazz của Quyền Văn Minh và Quyền Thiện Đắc. Lúc đó tôi cũng cầu xin rất nhiều.

- Anh cầu gì?

Tôi nói: Chúa ơi, hãy cho chúng con được biểu diễn. Con không biết là cái ngày đó con có biểu diễn được hay không, xin người giúp con.

"Tôi chẳng là nhạc sĩ nếu ông trời không muốn"

- Không gian sống hiện tại của anh bao gồm những cái gì?

Không gian sống của tôi luôn có sự hiện diện của Chúa trời, kể cả âm nhạc của tôi cũng là một cách để tôi liên hệ với chúa, tôi dùng âm nhạc để ngợi ca thượng đế và cũng như tôi dùng âm của tôi để xua đi mệt nhọc khổ đau mà những người xung quanh tôi đang chịu.

- Sự khác nhau bây giờ trong âm nhạc của anh so với trước?

Khác ở chỗ trước tôi làm nhạc theo ý của tôi, tôi nghĩ là tôi có ý tưởng và tôi có tài vì tôi đã học đàn bao nhiêu năm lại được giải này giải kia, tôi cảm thấy rất ngon lành. Bây giờ thì tôi biết tất cả những cái đó đều bình thường thôi.

Hãy phân biệt rằng nhân tài khác thiên tài. Con người ta sống là phải kiếm tiền để tồn tại, nhưng tồn tại là để mất đi. Đó là chân lý, sống thì phải chết. Tôi chết thì tôi sẽ đi đâu đây, tôi đang hỏi mình câu này...

"Tôi chỉ là nhân tài thôi, tài năng tôi được chúa ban cho nhưng tôi không phải là thiên tài".


- Anh nghĩ mình là nhân tài hay thiên tài?

Tôi chỉ là nhân tài thôi, tài năng tôi được chúa ban cho nhưng tôi không phải là thiên tài. Thiên tài nó khác, nhân tài là có khả năng thiên phú trời cho và rèn luyện chăm chỉ được chỉ bảo bởi những người thầy giỏi, thành công trong những lĩnh vực đấy. Ngoài ra được xã hội chấp nhận thì mới chỉ là nhân tài.

Trong bất cứ một lĩnh vực gì thì tài năng chưa đủ mà phải còn được trời giúp, bàn tay anh không thể khéo để làm nên tất cả. Muốn nổi tiếng chắc chắn phải gặp những may mắn do trời ban cho là gặp những người thầy giỏi rèn luyện cho mình.

Cuộc đời chúng ta gặp gỡ đều là nhân duyên cả, đều nằm trong chương trình sắp xếp của thượng đế.

Còn thiên tài là trời cho năng khiếu, không cần gặp thầy, không cần xã hội công nhận nhưng anh vẫn là thiên tài. Một trăm năm sau, một nghìn năm sau anh vẫn là thiên tài.

Như Mozart, Bach họ không cần học nhiều quá như mình, họ cũng không cần xã hội đương thời lúc bấy giờ công nhận nhưng vài trăm năm sau họ vẫn là thiên tài.

Họ không cần học nhiều bởi bản thể của họ được thượng đế tạo ra tốt hơn mọi người. Họ có trí tuệ ưu việt hơn hẳn những người khác trong lĩnh vực đó ngay từ lúc sinh ra rồi, đấy mới gọi là thiên tài.

- Anh nghĩ mình đã có đủ các yếu tố để trở thành nhân tài hay chưa?

Chắc chắn tôi là một nhân tài của đất nước. Vì sao? Tôi có quá nhiều may mắn mà không phải ai cũng có được.

- May mắn lớn nhất của anh là gì?

Là tôi được đẻ ra trong một gia đình toàn người làm âm nhạc, may mắn thứ hai là tôi có khả năng âm nhạc, tôi biết điều này.

- Điều gì là bất hạnh nhất với anh?

Cuộc đời là quá ngắn ngủi, mỗi người chỉ có một đời để sống thôi nên mình phải biết sống thế nào cho đỡ phí.

- Tuấn Hùng của 2 năm trước đây và Tuấn Hùng của bây giờ khác nhau như thế nào?

Hai năm trước tôi là người rất kiêu ngạo, hiếu thắng, cái tôi của mình phải là nhất không chịu lùi bước trước bất cứ cái gì. Đến bây giờ thì tôi khác rất nhiều rồi, đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính chỉ có thượng đế mới thay đổi được tính nết con người.

Khi chết đi, chúng ta sẽ gặp một tòa án lương tâm, sẽ chịu sự phán xét cuối cùng đúng không? Ai sẽ đưa ra phán xét cuối cùng đấy? Chắc chắn không phải là Phật, Thánh rồi mà là Thượng đế. Vậy tại sao mình lại không tìm đến với thượng đế ngay khi ta còn sống.

- Tuần Hùng của ngày trước và bây giờ thì khi nào anh thấy thoải mái hơn?

Bây giờ tôi cảm thấy dễ chịu lắm, thứ nhất tôi được tha tội, vì nếu không thì với tội lỗi tôi đã mắc phải thì tôi chỉ xứng đáng làm một con vi khuẩn thôi chứ đừng nói gì là được làm một con chó, con mèo. Là con kiến cũng không đủ vì tôi có tội nhiều quá, tu 1000 năm cũng không xóa hết tội.

Và khi tôi biết đến Thượng đế, tôi được người tha thứ và được trở thành một con người mới thì tôi sẽ sống để yêu thương mọi người như thượng đế muốn, tôi sẽ phải làm điều tốt, đó là những điều răn dạy cơ bản trong Kinh Thánh.

"Cuộc đời chúng ta gặp gỡ đều là nhân duyên cả, đều nằm trong chương trình sắp xếp của thượng đế".

Tránh xa những điều lừa dối vì nó nằm trong phạm trù đạo đức của con người. Nói chung đạo nào cũng hướng con người đến làm những việc tốt nhưng không có ai ngoài thượng đế tha thứ cho con người cả.

- Tức là kể cả cha mẹ chúng ta cũng không có quyền được tha tội cho ta?

Đúng thế, họ chỉ sinh ra ta nhưng thượng đế mới có quyền tha tội cho ta. Nếu được thượng đế tha tội thì ở trong tâm tưởng ta mới được bình yên.

- Nếu nói như thế thì bây giờ anh không còn tội lỗi thì cần gì ai tha thứ cho nữa?

Ngày mà tôi gọi: Cha ơi con ăn năn về tội lỗi con gây ra lắm, con biết con không thể tự cứu được con hãy tha tội cho con, con xin quay về xin quỳ gối trước cha. Ngay giờ phút đấy thì mọi tội lỗi tôi gây ra trong qúa khứ trước đó được tha thứ hết, nhưng không phải là tôi được tha tội cho tất cả những lỗi mà tôi sẽ mắc trong tương lai. Tôi vẫn phải rèn luyện để không mắc tội lỗi.

- Những điều anh nói từ nãy đến giờ là anh nới với tư cách Nhạc sĩ Tuấn Hùng, "triết gia" hay "nhà truyền giáo" Tuấn Hùng?

Tôi nói với một lòng yêu mến chúa trời, tôi chẳng là nhạc sĩ nếu như ông trời không muốn thì ngay hôm nay tôi có thể trở thành người bơm xe. Những cái đó chỉ là danh hiệu con người ban tặng cho thôi, những cái gì của con người cho thì không thể tồn tại được lâu.

Nhưng khi anh là con của chúa trời, là con của thượng đế thì chức vụ của anh là mãi mãi. Chức vụ của anh là hoàng tử của chúa trời thì khác hoàn toàn với cả những người thuyết giảng giáo lý, với cả nhạc sĩ hay triết gia.

Tôi không quan tâm tới những điều trên vì tôi biết chức phận của tôi là con của thượng đế. Và tôi giống như tất cả mọi người, đều là con của thượng đế cả.

"Chắc chắn sau này tôi sẽ nổi tiếng hơn nữa vì đó là điều thượng đế muốn" (!)

- Trước khi đến đây tôi hy vọng sẽ được gặp Nhạc sĩ Tuấn Hùng, nhưng gặp rồi thì không ngờ là... không phải vậy?!

Trước đây thì cái tôi cá nhân của tôi lớn lắm, tôi phải là nhạc sĩ, tôi phải nổi tiếng. Để nổi tiếng các bạn tập đàn 4 tiếng/ngày, tôi sẽ tập 8 tiếng trong vòng 20 năm, ví dụ như thế.


- Khi lên sân khấu chẳng lẽ anh cũng không muốn được gọi là nhạc sĩ hay nghệ sĩ Jazz Tuấn Hùng?

Đó là chuyện khác nhưng đây là trong một cuộc trò chuyện thân mật, tôi đang tâm sự với những người bạn yêu mến tôi, tôi không muốn gắn cho mình một danh hiệu cụ thể nào hết. Vì nó đâu có tồn tại được lâu.

- Thực sự anh thích mình là một Tuấn Hùng nổi tiếng hay chỉ muốn là một tay xách đàn chơi nhạc Jazz đi khắp nơi?

Tôi sẽ làm việc và cầu xin thượng đế chắc chắn sau này tôi sẽ nổi tiếng hơn nữa vì đó là điều thượng đế muốn. Tôi là con của thượng đế nên chắc chắn ngài sẽ cho tôi tài năng hơn nữa để tôi làm rạng danh ngài.

- Anh đã 30 tuổi nhưng lúc nào cũng thấy nói về âm nhạc, bây giờ lại say sưa với chúa trời, rất hiếm thấy anh nói tới chuỵên lập gia đình, điều này có hơi bất thường?

Trước đây khi chưa biết đến chúa trời thì tôi cũng nghĩ nếu gặp người con gái nào đó thì cứ làm quen nói chuyện. Khi đã có Chúa, tôi biết rằng có một điều cao hơn là người đàn bà được tạo ra từ một mảnh xương sườn của đàn ông, nên họ phỉ là một người giống và giúp đỡ đàn ông.

Giống và phải giúp được tôi thì mới là mảnh xương sường của tôi. Và rõ ràng khi một đám cưới ra nhà thờ được chúa chứng giám thì nó sẽ tồn tại vĩnh viện và chắc chắn người vợ của tôi sẽ là một con gái của chúa.

- Người đấy anh đã thấp thoáng thấy chưa?

Chưa! Tôi vẫn đang cầu nguyện chúa đây.

- Anh không sợ ế à?

Bàn tay ta làm nên tất cả là không đúng, cái gì cũng có số cả, bạn có vợ hay không là do chúa quyết định.

Câu chuyện về "đức chúa trời" và "âm nhạc" với Tuấn Hùng còn khá dài, và tất nhiên, người viết không thể đưa hết vào bài được. Chỉ biết rằng, khi gửi nội dung trên cho Tuấn Hùng xem trước cho... chắc ăn, anh chàng nhạc sĩ này nhắn lại ngay tức thì: "Tốt quá rồi! Cảm ơn đức chúa trời! Cảm ơn bạn. Làm được cái này chắc chắn đức chúa trời ban phước cho bạn đó. Amen..."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cám ơn bạn đã đọc bài viết. bạn có nhận xét gì về bài viết và quan điểm của bạn hãy để lại vài lời chia sẻ cùng mọi người. Xin lưu ý bạn, các nhận xét không có tính góp ý xây dựng sẽ bị xoá ngay. Các nội dung gõ bằng tiếng Việt, có dấu rõ ràng sẽ không làm người khác hiểu lầm. Xin trân trọng cảm ơn bạn đã ghé thăm blog.Chúa ban phước cho bạn!