Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2009

ĐAU KHỔ TỰ NHIÊN XUẤT HIỆN ?

Một phụ nữ sau khi nghe giảng ,đã tới hỏi tôi "Thưa Cha , nếu Thiên Chúa không gởi đau khổ đến cho con người , vậy thì đau khổ ở đâu ra ?"Theo phản ứng nhất thời , tôi định trả lời "Tự nhiên nó xuất hiện "


Tôi nhớ tới thằng cháu ngây thơ cụ của tôi : Lúc còn bé , nó rất tinh nghịch , chuyên môn phá phách đồ đạc trong nhà , nếu lỡ tay đánh đổ bình hoa , xé rách một quyển sách , khi bị tra hỏi , câu trả lời của nó rất đơn giản "Con đâu có biết , tự nhiên nó vậy mà " . Một hôm thằng bé leo cây hái xoài , em tôi bắt gặp hoảng hốt la lên "Ti , ai cho mày trèo cây ,té bây giờ , xuống ngay !" Thằng Ti tỉnh bơ trả lời "Con đâu có biết , tự nhiên con ở trên cây mà !"
Câu tra vấn thông dụng nhất mà chúng ta thường được nghe "Không có lửa tại sao có khói "chứng tỏ rằng bất cứ chuyện gì xảy ra trên đời này cũng đều có nguyên nhân Chúng ta khó lòng tin được chuyện "tự nhiên " của thằng bé cháu tôi . Khi không thể cắt nghĩa được sự phát sinh của đau khổ trên trần gian ,rất nhiều người đã qui trách nhiệm cho Thiên Chúa .
Cứ giả sử rằng con người với trí thông minh đã có thể giải thích được 90% những biến chuyển xảy ra trên mặt đất , thì ít nhất cũng còn khoảng 10% những sự kiện huyền bí mà khoa học đành bó tay .Nếu vậy tại sao chúng ta lại đòi hỏi tất cả mọi chuyện đều phải hợp lý ?Tại sao chúng ta không thể để cho vũ trụ có những chuyện "tự nhiên " khi trí hiểu của con người vẫn còn nhiều giới hạn?
Cách đây vài năm , tại Melbourne , vùng Clifton Hill , một người bất bình thường tự nhiên xách súng ra đường bắn loạn xạ , ba bốn người chết , vài người khác bị thương . Hãy thử suy luận xem tại sao kẻ sát nhân lại hành động như vậy : có thể anh là một cựu chiến binh ,bị ám ảnh quá khứ , có thể anh bị ruồng rẫy bỏ rơi , tuyệt vọng , bị khủng hoảng thần kinh ?
Đương không cầm súng ra đường bắn chết người vô tội là một hành động phi lý . Tuy vậy , nếu chúng ta tìm tòi điều tra quá khứ của kẻ sát nhân , có thể chúng ta khám phá ra nguyên nhân và động lực thúc đẩy anh ra tay . Nhưng điều không thể giải thích được tại sao bà Smith lại đi bộ ngang qua tầm đạn đúng lúc đó để bị bắn trọng thương , trong khi bà Ann tự nhiên tạt vô quán mua nước uống thoát chết ? Tại sao ông Peter thường đi làm về sẽ chạy hướng South Eastern , tự nhiên nổi hứng đổi đường định mệnh để bị bắn gục trên tay lái , còn ông Green , người chưa bao giờ uống hai ly cà phê cùng một lúc , bỗng đổi ý uống thêm ly thứ hai trong quán thoát nạn ?

Người Việt Nam sẽ trả lời rất vắn gọn : Bà Smith và ông Peter đã tới số , còn ông Green và bà Ann thì chưa. Tính mạng của hàng chục con người được đặt trong tay của số mệnh quyết định dùm .Đem số mệnh để giải thích có nghĩa là thú nhận rằng chúng ta không thể hiểu được số mệnh là gì ,tại sao và khi nào chúng ta sẽ tới số ? Tự nhiên nó tới ,chúng ta đành chấp nhận .Thằng cháu "tự nhiên" của tôi như vậy -cũng có lý.

THIÊN CHÚA QUAN PHÒNG ?
Rất nhiều người tin tuyệt đối ở việc Chúa Quan Phòng mọi sự . Tôi đã tới thăm một phụ nữ thoát chết trong đường tơ kẻ tóc . Xe của bà nát bấy khi bị xe một tên say rượu vượt đèn đỏ tông vào , vậy mà bà chỉ bị trầy da chút xíu .Gặp tôi bà nói "Bây giờ thì con tin có Chúa thật sự, con không chết là nhờ sự che chở của Ngài " Tôi mĩm cười yên lặng , nhưng đầu thì nhớ tới em tôi , nhớ tới một đám ma tôi đã cử hành vài tuần trước , một người chồng trẻ cũng bị đụng xe do một tên say rượu lái , chết tại chỗ . Tôi bỗng nhớ tới cô bé 8 tuổi tên Samatha , bị xe bus kéo lết đi hàng năm chục thước vừa mới qua đời trong nhà thương . Người phụ nữ "cao số" này có thể tin là Chúa chưa muốn bà ta chết , tôi không tranh luận làm gì ! Nhưng tôi khó lòng chấp nhận rằng Chúa muốn em tôi , muốn người chồng trẻ , muốn cô bé Samatha chết thảm thương . Tại sao Chúa lại có thể cho người này sống bắt người kia chết tỉnh bơ như vậy ? Con người đâu phải là những hình nộm mà Chúa muốn nắn, muốn bẻ , muốn vứt bỏ lúc nào cũng được ?
NHỮNG BẤT NGỜ TÌNH CỜ XẢY RA KHÔNG RÕ NGUYÊN NHÂN .
Chuyến bay định mệnh South Korean khoảng 10 năm trước , thiếu một hành khách vì trên đường tới phi trường xe ông ta bị nổ lốp . Chính ông đã tức gíận khi nhìn máy bay cất cánh lên cao..rồi nổ tung , và không bao giờ đáp xuống nữa . Tất cả đều chết , ngoại trừ người hành khách trễ chuyến .Có phải ý Chúa muốn ông sống để cho hơn 200 hành khách uổng mạng hay không ?
Những người lính đang chiến đấu trên chiến trường không thể để tâm trí bị xáo trộn bởi những ý nghĩ dành cho kẻ thù , chẳng hạn như đối phương cũng là những con người trẻ, dễ thương, có gia đình đầm ấm, có tương lai rực rỡ đang chờ đón họ chở về.Họ hiểu rằng súng đạn vô tình không có lương tâm, không biết tránh người này , né người khác . Chính sách của quân đội cũng không thể tin tưởng rằng Thiên Chúa sẽ đặc biệt che chở cho những đứa con trai duy nhất của một gia đình. Bởi vậy, quân đội không gởi con một ra chiến tuyến, vì họ biết chắc chắn những bất trắc không thể ngờ vẫn thường xảy ra hằng ngày.
Chúng ta hãy thử đặt lại câu hỏi: Bạn có tin rằng rất nhiều chuyện lành , chuyện dữ tự nhiên xảy ra trong đời sống mà bạn không thể hiểu được nguyên nhân tại sao hay không?
Kinh Thánh kể lại :Từ thuở đời đời, Thiên Chúa đã dựng nên trời và đất. Mặt đất lúc đó trống không , hỗn độn và bóng tối phủ vây. Thiên Chúa liền tạo lập trật tự , Ngài phân định giữa ánh sáng và bóng tối , giữa bầu trời và trái đất , giữa biển khơi và mặt đất.Công trình sáng tạo của Ngài trước hết là thiết lập trật tự cho những hỗn độn của vũ trụ . Sau khi tất cả đã vào khuôn phép , Ngài liền dựng nên chim trời cá biển , thảo vật ,động vật các loài và con người cho đến hết ngày thứ sáu .Ngày thứ bảy Ngài nghỉ ngơi .
Chúng ta thừa biết rằng lời tường thuật "Thiên Chúa đã tạo dựng nên trời đất trong sáu ngày " chỉ là một biểu tượng căn bản của sách Khởi Nguyên.Vì thế ,chúng ta không nên chỉ hiểu theo nghĩa đen .Khoa học hiện thời đã minh xác rằng trái đất cần tới -không phải 6 ngày theo cách tính thời gian 24 tiếng hiện tại - nhưng là hàng tỷ năm mới vào được khuôn khổ như bây giờ .Gỉa sử như một ngày của Thiên Chúa dài bằng cả tỷ năm của con người , nên ngày thứ sáu chưa qua ? Nên công trình sáng tạo của Ngài chưa thật sự hoàn tất ? Gỉa sử như chúng ta đang sống trong hoàng hôn của ngày thứ sáu ?Gỉa sử như trái đất vẫn còn cần thời gian để trật tự được hoàn chỉnh và bây giờ cuối thế kỷ 20 , vẫn còn một ít hỗn độn đang dần dần đi vào nề nếp ?
Những biến chuyển trong vũ trụ -hàng tỷ tỷ hành tinh - thường sẽ theo sát định luật tự nhiên mà Thiên Chúa đã sáng tạo , tuy vậy , thỉnh thoảng vẫn có những sự kiện xuất hiện - nhưng thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa của nó : những trận dộng đất kinh hồn , những cơn giông bão cuồng phong , những cơn lũ ngập nhà ngập cửa, tất cả đều là những hỗn độn đang khép dần trong ngăn nắp, có thể đoán trước và đề phòng để tránh bớt thiệt hại , nhưng không thể ngăn cản .Tự nhiên nó tới mà hình như chỉ có chính nó mới hiểu nguyên nhân tại sao .Có thể trong tương lai , khi khoa học phát triển con người sẽ tìm ra được những cách thế để vượt thắng và kiểm soát thiên nhiên .Lúc bấy giờ , những "tự nhiên" thảm khốc sẽ bị đẩy lui dần dần .Hiện thời thì chưa ,và chúng ta vẫn đành bất lực khoanh tay chịu đựng . Những thiên tai bất ngờ này -không phải do ý Thiên Chúa - đã tạo nên nhiều nghịch cảnh cho con người: mất nhà mất cửa ,chết chóc nghèo hèn đói khổ . Có lẽ Thiên Chúa cũng cảm thông và đau buồn khi con cái Ngài phải chịu đựng những tai họa tự nhiên , tình cờ xảy đến trong cuộc đời .
Chỉ khi nào phải trải qua những đau khổ dằn vặt cấu xé tâm hồn và thể xác , chúng ta mới thấu hiểu rằng con người mình yếu đuối, mình cần được an ủi xoa dịu , mình ao ước được chía sẻ nỗi đau với vợ chồng thân quen . Khi niềm đau lên tới tột độ , chúng ta bám víu vào niềm tin Thiên Chúa . Tội nghiệp Thiên Chúa vì Ngài ít khi được chung vui với con người . Lúc đó , con người thường quên Ngài . Chỉ khi họ đau khổ quá sức chịu đựng , họ mới "lôi"Ngài ra để cầu xin, van nài .Thiên Chúa thường im lặng , vì Ngài đã nói quá nhiều nơi tha nhân , những người theo Ngài vì lý tưởng phục vụ để thay Ngài giúp đỡ những nạn nhân khốn cùng . Như vậy , chúng ta cần phải biết phản ứng và thái độ của những người đau khổ để tìm ra những cách thế trợ giúp lẫn nhau .
***
TỨC GIẬN
Khi tin dữ dồn dập ùa về , phản ứng đầu tiên của chúng ta là tức giận .Tức giận chối bỏ sự thật , nhất định không chấp nhận rằng chuyện buồn đã thực sự xẩy ra . Tức giận vì tại sao đau khổ lại tới với mình mà không phải là người khác . Tại sao số mình cứ bị xui xẻo hoài ? Tại sao đời mình chỉ thấy toàn là những khốn khó bủa vây dập vùi ?
GIẬN CÁ CHÉM THỚT
Khi tức giận , chúng ta hay đổ lên đầu những người chịu trách nhiệm trong những mất mát đau khổ của chúng ta :Kẻ trộm , thằng chủ sở đuổi việc công nhân , người vợ bỏ chồng , người tài xế gây tai nạn... Hoặc tệ hơn , chúng ta "giận cá chém thớt" :Cảnh sát không chu toàn trách vụ , bác sĩ không cứu sống bệnh nhân , bị mẹ chồng la về nhà chửi con , theo kiểu "bà mắng tôi thì tôi chửi lại cháu bà ".
KHUYNH HƯỚNG TỰ TRÁCH MÌNH
Khi không còn kiếm được ai để trút sự giận dữ lên đầu , người ta thường quay lại tự trách mình .Rất nhiều người tuyệt vọng , ngã lòng và suy nhược thần kinh sau một cái chết của người thân , sau một lần đổ vỡ ly dị , hay sau khi bị đuổi việc . Họ ru rú trong nhà , ngủ tới trưa , lười tắm rửa , giặt đồ , ăn uống . Không tiếp bạn bè , không thích nói chuyện .Tệ hơn nữa có người đã bị điên .Chúng ta tự gây đau khổ , tự phạt chính mình vì những lầm lỗi ,nhiều lúc không phải do mình gây ra .
Khi bị cuộc đời ruồng rẫy hiếp đáp , bị chèn ép ,bị thương tật và bị những tai ương khốn cùng liên tiếp kéo đến, những nạn nhân đau khổ còn có khuynh hướng cho rằng tất cả đều chỉ vì những lỗi lầm xa xưa tiền kiếp của riêng họ nên họ đáng bị trừng phạt , nên họ chối từ những an ủi trợ giúp , nên họ cứ mang nặng cảm giác tội lỗi ,sự tức giận , ganh ghét trong người . Khi bị nỗi cô đơn ám ảnh đè nặng , họ tuyệt vọng , buông thả và sa ngã .Nghị lực tiêu tan , chẳng có ai vực họ dậy ,dìu họ đứng lên để tiếp tục những"chặng đường thánh giá".Tai họa nghịch cảnh chiến thắng vẻ vang , nó giết chết một đời sống dễ như trở bàn tay .
ÂN HẬN RẰNG"GIÁ MÀ..."VÀ MANG MẶC CẢM TỘI LỖI
Tháng 6-1993 tôi cử hành tang lễ cho hai bà hàng xóm ở cạnh nhà cùng qua đời cách nhau một ngày .Họ đều sống rất thọ , 79,80 tuổi , chẳng có gì phải luyến tiếc than thở . Buổi chiều hôm đó , tôi ghé thăm cả hai gia đình để chia buồn .Tới nhà bà thứ nhất , người con trưởng của bà nói với tôi"Thưa cha , giá mà con đưa mẹ lên Brisbane từ trước để tránh những tháng lạnh mùa đông dưới này , chắc mẹ con vẫn sống , vì con chần chờ mà mẹ con chết , lỗi tại con "Tới nhà bà thứ hai , người con gái nói với tôi"Thưa Cha , giá mà con đừng bắt mẹ lên Brisbane kỳ vừa rồi thì chắc mẹ con không chết ,đường xá xa xôi , thời tiết thay đổi làm sao mẹ con chịu nỗi , tại con mà mẹ con chết !"
Khi chuyện buồn xảy ra , chúng ta thường nghĩ ngay đến hai chữ "giá mà " hay "nếu như" .Chuyện đã lỡ làng ,nhưng chúng ta không ngừng ân hận và tự trách chính mình .Những người còn sống luôn luôn mang nặng cảm giác hối hận ,rằng mình đã làm buồn lòng mẹ bao nhiêu lần ,tại sao hồi đó mình không đưa mẹ đi chơi cho khuây khỏa tuổi già , chiều ý mẹ cũng đâu khó lắm nhưng mình lại không chịu làm...lỗi tại tôi , lỗi tại tôi mọi đàng.
Dĩ nhiên , nhiều khi cảm giác hối hận rất chính xác và cần thiết .Chúng ta có lỗi với người đã khuất , nếu ngày xưa chúng ta đã hất hủi ,khinh khi , bất hiếu hỗn láo với cha mẹ , Chúng ta cần ân hận và cần chấp nhận trách nhiệm nếu chính chúng ta đã làm nguyên nhân gây nên những nghịch cảnh đớn đau trong cuộc đời .
Một người đàn ông gặp tôi đã giải bày tâm sự .Ông đã bỏ vợ bỏ con để lập gia đình với cô thư ký riêng , ông cần tôi giúp đỡ để có thể xóa đi mặc cảm tội lỗi thiếu trách nhiệm với con cái và phản bội vợ mình .Tôi mĩm cười lắc đầu không thể giúp được ông , vì thật sự ông cần phải hối hận trong việc đã làm, phải chịu trách nhiệm và tìm cách đền bù lại cho vợ con , hơn là dùng những biện luận dối trá để khỏa lấp đi mặc cảm tội lỗi .
Mặc cảm tội lỗi rất cần thiết , nếu chúng ta phạm tội .Một trong những nguy hiểm kinh khủng nhất của thời đại hôm nay là chúng ta không tự chấp nhận rằng mình là con người yếu đuối ,mình có phạm tội .Người ta rất dễ dùng đủ mọi lý do để bào chữa cho những lỗi phạm của mình Bởi vậy họ không cảm thấy lương tâm bị cắn rứt.Khi lương tâm dần dần bị nguội lạnh , con người có thể sống không khác một con vật , đúng ra , còn tàn ác hơn con vật vì con người mưu mô xảo quyệt thông minh hơn nhiều. Tuy vậy nếu không phải lỗi của chúng ta mà chúng ta cứ dằn vặt day dứt với mặc cảm tội lỗi thì đó cũng là một điều nguy hiểm .Sự dày vò của tội lỗi sẽ khiến chúng ta phải tìm ra những phương pháp "đền tội" thì mới yên lọng .Sống hoài trong mặc cảm ấy , con người sẽ trở nên bi quan , mệt mỏi, khó trưởng thành , buông thả và chán đời .
(St)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cám ơn bạn đã đọc bài viết. bạn có nhận xét gì về bài viết và quan điểm của bạn hãy để lại vài lời chia sẻ cùng mọi người. Xin lưu ý bạn, các nhận xét không có tính góp ý xây dựng sẽ bị xoá ngay. Các nội dung gõ bằng tiếng Việt, có dấu rõ ràng sẽ không làm người khác hiểu lầm. Xin trân trọng cảm ơn bạn đã ghé thăm blog.Chúa ban phước cho bạn!