Thứ Hai, 27 tháng 4, 2009

Đóa hoa tình yêu

tuoitre.com.vn - 18:03 12-06-2006

TTO - Một ngày mới của tôi bắt đầu thật chua chát với hình ảnh cậu con trai đang vật lộn với bụi hoa đỗ quyên. Tôi đến trễ mất rồi; con trai tôi đã làm gãy cành hoa. Cậu bé hỏi tôi: “Con có thể mang cành hoa này vào lớp không mẹ?”.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt con trai, quay nhanh đi để nó không thấy mắt tôi đang rưng rưng lệ. Tôi yêu bụi hoa đỗ quyên ấy biết bao. Tôi chạm nhẹ vào chỗ cành bị gãy như thì thầm với bụi hoa “Xin lỗi, tôi rất tiếc”!

Tôi ước gì mình đã thốt ra những lời như thế với chồng tôi sớm hơn, nhưng tôi đã quá tức giận. Chiếc máy giặt rỉ nước đã làm ướt tấm thảm mới toanh của tôi. Nếu anh ấy nghe lời tôi dành một ít thời gian sửa nó thay vì đánh cờ với Jonathan... Thế thì, đối với anh ấy, điều gì mới là ưu tiên đây?

Tôi đang lau nhà thì chồng tôi bước vào bếp: “Em yêu, hôm nay ăn sáng món gì vậy?”.

Tôi mở chiếc tủ lạnh trống rỗng. “Ngũ cốc hết rồi, bánh mì và mứt được chứ?”. Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn vẻ mặt thất vọng của chồng tôi. Tôi quét mứt lên bánh mì và đặt nó trước mặt chồng. Sao tôi lại giận thế? Tôi bực dọc ném chiếc đĩa của chồng tôi vào bồn rửa chén trắng xóa bọt xà phòng.

Những ngày như thế này chỉ làm cho tôi muốn thời gian trôi qua thật nhanh. Tôi muốn lái xe lên núi, trốn biệt trong một cái hang nào đó và không trở về nhà nữa.

Không hiểu sao, cuối cùng tôi cũng kéo lê được đống quần áo qua tiệm giặt ủi tự động. Tôi vừa giặt sấy quần áo cho hết ngày hết giờ vừa suy nghĩ tại sao tình yêu đã vụt bay ra khỏi cuộc đời tôi. Mắt nhìn chằm chằm vào bức thạch cao trang trí trên tường, tôi cảm giác mình bị vò xé tựa như những bộ quần áo đang được sấy khô trong máy giặt.

Khi lấy ra chiếc áo sơ mi cuối cùng của chồng khỏi máy sấy, tôi nhìn lên đồng hồ, đã 2 giờ rưỡi. Trễ mất rồi. Jonathan tan lớp lúc 2g15. Tôi dồn đống quần áo vào yên sau, lái xe vội vã đến trường.

Tôi suýt nín thở khi khi tay vừa chạm nắm đấm cửa, mắt nhìn qua lớp cửa kính. Cô giáo của Jonathan đưa tay ra hiệu tôi chờ một chút. Cô thì thầm điều gì đó với Jonathan, đưa cho nó và hai đứa trẻ khác một vài cây bút chì màu và giấy vẽ.

Lại chuyện gì đây? Tôi chợt nghĩ khi thấy cô giáo đi vội về phía cửa và kéo tôi qua một bên.

“Tôi muốn kể cho bà nghe về cháu Jonathan”.

Tôi đã chuẩn bị tiếp nhận những gì xấu nhất. Chẳng có gì có thể làm tôi ngạc nhiên được.

“Bà có biết chuyện hôm nay Jonathan mang hoa vào lớp không?”.

Tôi gật đầu, trong tôi lại nghĩ về bụi đỗ quyên yêu quý và cố giấu đi nỗi đau ấy trong mắt. Tôi liếc nhìn Jonathan đang chăm chú tô màu một bức tranh. Những lọn tóc quăn của nó lòa xoà xuống trán. Jonathan dùng tay quẹt tóc qua một bên rồi lại tiếp tục vẽ. Mắt nó sáng lên và trông rất phấn khích với tác phẩm của mình.

“Hãy để tôi kể với bà chuyện gì xảy ra hôm qua. Bà thấy cô bé ngồi đằng kia chứ?”.

Tôi nhìn thấy một cô bé có đôi mắt trong trẻo đang cười và tay đang chỉ vào bức tranh đủ màu sắc treo trên tường. Tôi gật đầu.

“Hôm qua cô bé ấy gần như loạn trí. Ba mẹ cô bé sẽ ly hôn. Cô bé nói với tôi rằng em không muốn sống nữa, em ước gì em có thể chết đi. Tôi nhìn em giấu mặt vào tay mình và hét to cho cả lớp cùng nghe Không ai thương tôi cả . Tôi đã làm tất cả để an ủi em nhưng tình hình càng tệ hơn”.

“Tôi nghĩ là cô muốn nói với tôi về Jonathan”.

“Đúng như thế,” cô giáo nói. “Hôm nay, con trai của bà đã đi đến chỗ cô bé kia. Tôi thấy cậu bé trao cho cô bé những đóa hoa màu hồng thật đẹp và thì thầm: “Mình thương bạn lắm”.

Tôi cảm thấy thật tự hào về những gì con trai tôi đã làm. Tôi mỉm cười với cô giáo của Jonathan. “Cám ơn cô. Những gì cô kể làm tôi rất vui”.

Tối hôm ấy, tôi bắt đầu nhổ cỏ xung quanh bụi đỗ quyên nghiêng ngả của tôi. Khi tâm trí tôi nghĩ về tình thương mà Jonathan biểu hiện với cô bé ban sáng, một câu kinh thánh chợt hiện lên trong tôi: “...bây giờ còn lại ba điều: sự tin tưởng, hy vọng và tình yêu. Nhưng trên hết là tình yêu”. Trong khi con tôi thể hiện tình yêu thương, tôi lại chỉ thấy toàn giận dữ.

Tôi nghe thấy tiếng thắng xe quen thuộc của chồng tôi khi anh quẹo vào ngõ. Tôi nhổ lấy một cành đỗ quyên trong bụi cây nghiêng ngả. Tôi thấy hạt giống tình yêu trong gia đình tôi đã nẩy mầm trở lại. Ánh mắt chồng tôi đầy vẻ ngạc nhiên khi tôi trao cho anh cành đỗ quyên và thì thầm: “Em yêu anh”.

NGUYỄN THỊ THẢO VY (theo Chicken Soup for the Soul)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cám ơn bạn đã đọc bài viết. bạn có nhận xét gì về bài viết và quan điểm của bạn hãy để lại vài lời chia sẻ cùng mọi người. Xin lưu ý bạn, các nhận xét không có tính góp ý xây dựng sẽ bị xoá ngay. Các nội dung gõ bằng tiếng Việt, có dấu rõ ràng sẽ không làm người khác hiểu lầm. Xin trân trọng cảm ơn bạn đã ghé thăm blog.Chúa ban phước cho bạn!