Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009

QUYỀN NĂNG CHÚA ĐUỔI TÀ LINH

Khi tôi còn thơ ấu, tôi chưa hiểu cuộc đời mình như thế nào. Đến lúc mười tuổi, được biết mình không cha mẹ. Nghe hàng xóm kể lại, cha tôi là một quân nhân Mỹ, đã từng phục vụ tại Việt Nam, mẹ tôi là người Việt. Khi sanh tôi, bà quá túng quẩn, nghèo khổ không có tiền nuôi, nên đem gởi tôi cho một người cùng quê. Khi nào có tiền sẽ chuộc lại. Bà nầy đem tôi cho lại người con trai của bà ở làng khác gọi là ông Sáu. Ông Sáu có vợ, bốn con và ông nhận thêm tôi là đứa con thứ năm. Tuy là một chủ điền giàu có, có nhiều đất đai, thu nhiều hoa lợi; nhưng tôi sống trong gia đình nầy rất khổ sở. Ăn uống không đủ, không được tự do và bị sự ganh ghét của các anh chị trong gia đình, vì tôi là con nuôi.

Tôi nhớ một ngày kia, bà Sáu và tôi đi giặt áo quần cho gia đình. Sau khi giặt xong, bà không cho tôi phơi áo quần của tôi chung với áo quần của con bà với lý do tôi không phải là con ruột của bà. Tôi đành phơi áo quần tôi trên hàng rào dây kẽm gai. Một chốc sau, trời mưa, tôi chạy ra rút vội quần áo sợ bị ướt, chiều đó không có đồ thay, vì tôi chỉ có hai bộ áo quần. Khi rút vội, áo quần tôi bị dây kẽm gai móc rách. Kết quả tôi bị một trận đòn chí tử.
Ông Sáu là người tàn ác, ông dùng tôi như là một vật giải trí, như trò chơi. Tự nhiên ông bảo tôi cười, tôi phải cười, bảo tôi khóc, tôi phải khóc. Nếu không sẽ bị đánh đập tàn nhẫn. Khi tôi mười hai tuổi, ông Sáu đã quăng tôi xuống sông, sau khi tôi uống nước, ông kéo tôi lên. Rồi lại quăng tôi xuống nước và kéo lên lại, cứ thế ông làm liên tục mấy lần. Lần chót, ông quăng tôi vào một nơi nước rất sâu, tôi không biết bơi, nghĩ rằng mình sẽ chết. Sau nhờ một bà cùng xóm vớt tôi lên được, bà đó là má của chồng tôi ngày nay.

Khi ở nhà ông Sáu, tôi không được đi học, nên tôi không biết một chữ nào cả. Người ta viện lý do không cho đi học vì sợ sẽ viết thư tình, sẽ liên lạc trai v.v. Sống trong gia đình nầy, dù nhỏ tuổi tôi phải làm nhiều việc như làm cỏ, nhổ mạ, cấy lúa, cuốc đất...Tôi không e ngại làm việc, nhưng rất lo sợ khi bị người ta đánh đập. Một thời gian, ông Sáu và gia đình dọn nhà ở riêng, tôi được đưa về để chăm sóc và làm việc với mẹ ông ta. Tôi gọi bà nầy là bà nội. Nơi đây tôi vẫn làm lụng cực nhọc và khổ sở như thường. Nhất là khi có các con cháu bà về thăm, tôi thấy sự kỳ thị rõ rệt. Họ nói với tôi: "mầy không phải là con của ba tao, mầy không phải là cháu của bà tao”, làm tôi tủi thân và buồn khổ nhiều.

Đến năm mười bảy tuổi, người ta chuẩn bị giấy tờ, đổi tên tôi lại để đi Hoa Kỳ với người con thứ Bảy của bà nội, theo diện con lai. Tên tôi là Nguyễn thị Quyên, được đổi lại là Phan Kim Phượng, là tên của người con gái của gia đình chuẩn bị đi Mỹ với tôi. Phượng đã chết từ khi nhỏ. Gia đình nầy muốn hợp lệ việc giấy tờ, nên đã đổi toàn bọâ tên, tuổi, ngày, tháng, năm sinh của tôi ra giống như của cô Phượng đã qua đời.
Đến Phi-Luật-Tân, trong thời gian chuẩn bị học Anh văn, để nhập nội Hoa kỳ, tôi ở chung gia đình ông Bảy. Nhiều đêm đắng cay, đau khổ và thường bị mắng nhiếc, chưỡi rủa nào là: "mầy là đồ ngu dốt, không biết chữ, mà đi Mỹ làm gì ăn..”

Lúc nầy, Chúa đã đưa dẫn tôi gần Ngài hơn, nhưng tôi không biết. Chúa cho tôi gặp người bạn gái cùng building. Cô mời tôi đi nhà thờ. Khi đến nhà thờ, thấy người ta nhìn vào thánh ca hát vui vẻ, nhìn vào Kinh Thánh đọc lời Chúa hớn hơ,û lòng tôi thầm ao ước. Cô bạn đưa tôi quyển thánh ca, tôi hổ thẹn và mặc cảm vì mình không biết đọc. Tôi cũng cố gắng tiếp tục đi nhà thờ. Sau đó có lớp giáo lý chuẩn bị làm lễ báp tem. Theo lệ thường, các học viên phải học thuộc một số câu kinh thánh trước khi chịu lễ báp tem, sau đó sẽ được nhận một cuốn Kinh Thánh. Tôi đem các câu kinh thánh về phòng, nhưng không biết làm sao đọc được, nên phải nhờ người bạn khác đọc giùm, tôi phải nhớ lời đọc và thuộc lòng để trả bài cho Mục sư. Sau đó tôi được một cuốn Kinh Thánh và tập sự cầu nguyện. Niềm mong ước lớn nhất của tôi lúc đó là cầu xin Chúa cho biết đọc Việt ngữ để hiểu đư'f4ïc Kinh Thánh. Chúa đã trả lời. Ba tuần sau tôi đi nhà thờ, đọc được các chữ "Hội Thánh Tin Lành”. Tôi e ngại tưởng minh đọc sai, nên viết lại đem về nhà hỏi các bạn. Họ nói tôi đọc đúng và hứa giúp tôi tập đọc. Nhưng rồi họ cũng phải đi định cư ở Mỹ, tôi phải tự học và đọc được trôi chảy. Ngày nay bốn chữ "Hôi Thánh Tin Lành” là một kỷ niệm đẹp và đáng nhớ trong cuộc đời tôi.
Tôi đi Mỹ, gia đình ghép tên đi chung với tôi, không cho tôi ở nhà với họ. Họ đuổi tôi ra khỏi nhà. tôi phải vào viện mồ côi, ở chung với trẻ bụi đời, phá phách, hư hỏng. Tại đây thật kinh hoàng. Tôi cầu nguyện xin Chúa đem ra khỏi nơi nầy. Chúa nhậm lời, có một Mục sư đến thăm, tôi liên lạc, xin ra khỏi cô nhi viện và người ta gởi tôi vào một gia đình thuộc Hội-Cha-Mẹ-Nuôi khác. Gia đình nầy không tin Chúa, nên thường không vui khi tôi đi nhà thờ. Tuy nhiên tại đây tôi được tiếp tục đến trường học.

Từ một người chưa bao giờ đến trường học ở Việt nam, nay tôi phải vào lớp chín, vì các trường ở Hoa kỳ căn cứ vào tuổi để xếp lớp. Với sự khác biệt về ngôn ngữ, không có căn bản của những năm học trước, tôi rất vất vả trong việc học. Tôi cầu nguyện rất nhiều, xin Chúa giúp đỡ. Các môn học cần thiết lúc đầu hơi quờ quạng, nhưng sau Chúa cho được kết quả tốt, có điểm cao, không bị ở lại lớp và tốt nghiệp trung học đúng theo dự định của nhà trường. Tôi thật vui mừng cảm ơn Chúa.
Xong trung học, tôi ra khỏi sự giúp đỡ của Hội Cha Mẹ Nuôi. Chúa cho tôi lập gia đình với anh Nguyễn Hoàng Minh, một thanh niên yêu mến Chúa tại Hội Thánh Tin Lành Báp tít Thiên Ân. Chúa Cho vợ chồng chúng tôi sống vui, hạnh phúc, hằng tuần đi nhà thờ, thờ phượng Chúa.

Ngài 31 tháng 10 năm 1993, nhằm ngày lễ Halloween, tôi cảm thấy khó chịu, đau đầu và không biết gì cả. Theo điều chồng tôi kể lại, tôi nằm nói một mình với giọng nói và điệu bộ khác thường. Anh Minh, chồng tôi gọi điện thoại cho Mục sư Nguyễn Hữu Trang lúc 3:30 sáng, mời đến nhà tôi cầu nguyện. Vì không biết nhà, Mục sư nhờ chị Mỹ Dung, một người bạn, dẫn đường đến nhà tôi. Chồng tôi cho Mục sư biết: Thứ bảy qua, chúng tôi đi nghe giảng bồi linh, do Liên Bang Thanh Niên Cơ Đốc tổ chức, tại Tacoma, WA. Khi về nhà tôi đâm ra nói lãng, mắt bất thần, những lời do miệng tôi nói ra mà không phải của tôi, mà của một người nào khác. Mục sư, Chị Dung và chồng tôi cầu nguyện. Mắt tôi vẫn mở trừng trừng ra vẻ giận dữ và lắc đầu. Khi Mục sư nhân danh Chúa Giê-xu, đuổi quỉ ra khỏi tôi, một giọng nói từ miệng tôi phát ra: "Tôi không đi đâu”. Mục sư lấy kinh thánh ra đọc trong sách Luca 8: 26-39 về người Giê-ra-xê bị quỉ quân đội ám. Tôi trợn mắt, bịt tai không muốn nghe. Đọc xong khúc kinh Thánh, Mục sư hỏi: "Ngươi tên gì?” Một giọng nói phát ra từ miệng tôi: "Không có tên”. Mục sư tiếp tục cầu nguyện nữa, ông nhân danh Chúa Giê-xu ở Na-xa-rét ra lịnh tà linh ra khỏi tôi. Quỉ trong tôi có vẻ phản đối, không chịu ra và tôi tiếp tục nói nhảm. Chị Dung đề nghị, mời thêm ông bà Skip-Bell, một người Mỹ, là chấp sự và trưởng

lão trong hội thánh đến tiếp tay cầu nguyện. Khi ông bà Skip đến, cả năm người (MS, ông bà Skip, chị Dung và chồng tôi) hiệp ý thay phiên cầu nguyện cho tôi. Mục sư hướng dẫn tôi cầu nguyện. Khi tôi nói đến câu "Nhân danh Chúa Giê-xu ra lịnh tà linh hãy ra khỏi ta”, thì quỉ làm tôi nghiến răng, lấy tay bịt miệng, không cho tôi nói. Mục sư tiếp tục cầu nguyện, quỉ vẫn chưa ra. Sau hai giờ, ông bà Skip đã mệt , Mục sư đề nghị họ về trước.
Tôi không nhớ tà linh đã nói gì với tôi, nhưng theo chồng tôi kể lại, tôi đã nói một mình: "Chị cho em thấy mẹ em”. Sau đó tôi kêu lên, "Mẹ! Mẹ ơi”, rồi tôi ôm chồng tôi và khóc. Mục sư giải thích cho tôi: đó không phải là mẹ thật của tôi đâu, ma quỉ lừa gạt tôi. Nếu mẹ tôi còn sống, có lẽ ở Việt nam. Nếu đã chết, thì ở một nơi Chúa định sẵn và không về lại được. Đừng tin sự lừa bịp của ma quỉ.
Một lần nữa, Mục sư giúp tôi cầu nguyện bằng cách lặp theo lời ông. Lần nầy tôi cầu nguyện thông suốt và đã nói: "Nhân danh Chúa Giê-xu đuổi tà linh, quỉ dữ ra khỏi thân thể, tâm trí linh hồn con...Xin Chúa Thánh linh chiếm hữu hoàn toàn đời sống con.” Tôi nói: " Thôi chị ra đi, đừng tới đây nữa, đừng phá phách em nữa”. Tôi tỉnh lại, trí óc mệt nhoài và còn đau đầu.
Lúc ấy là 7:30 sáng ngày Chúa nhật. Chồng tôi muốn tôi đi nhà thờ với Mục sư. Tôi vào phòng tắm và thay đồ, sau đó tôi mở cửa để tà linh ra khỏi nhà và đóng của lại.
Anh Minh, chồng tôi đi làm ca đêm, không tiện để tôi ở nhà một mình, nên xin ông bà Skip cho tôi tạm trú thời gian. Tại nhà ông Skip, tà linh lại nhập vào tôi. Nó dùng miệng tôi nói ra một điều bí mật mà trước đây tôi ít muốn cho người khác biết. Tên tôi không phải là Phan Kim Phượng mà là Nguyễn thị Quyên. Phan Kim Phượng là tên của cô gái đã qua đời tại Việt Nam khi còn bé. Cô Phượng xin đòi tên của cô ta lại. Nếu tôi trả tên lại cho cô, trong thời gian hai tuần tôi sẽ lành bịnh. Biết đây là sự thật, tôi và chồng tôi đồng ý trả tên lại. Chúng tôi mời Mục sư đến và cho ông biết điều nầy, cũng cho những người khác biết tên tôi không phải là Phan Kim Phượng nữa, mà là Nguyễn thị Quyên.
Lúc này, tôi vẫn còn đau đầu và mất hẳn trí nhớ. Tôi như trẻ con một, hai tuổi, chỉ nói được những câu ngắn, không hiểu được những câu dài. Không nhận diện ra được ai cả. Các anh em thanh niên, bạn hữu quen thân đến thăm, tôi không biết được tên của một người nào.
Thâùy thân thể bình thường, nhưng bị đau đầu và mất hết trí nhớ. Chồng tôi đã đem tôi đi bệnh viện Harborview, Seattle, WA. Tại đây bác sĩ không tìm ra tôi có bịnh gì nên cho về.
Có một biến cố đối với tôi là thật, rõ ràng và quan trọng. Khi kể ra, có lẽ các bạn cho là khó tin. Dù bạn có tin hay không, tôi xin được trình bày vì Chúa muốn tôi kể ra: Khi tôi bị bịnh, lúc còn tạm trú tại nhà ông bà Skip-Bell, một đêm khuya khoản 12:00 đêm, tôi thấy Chúa hiện ra, Ngài đi vào các phòng, ông Skip bà Bell đã ngủ. Chúa nói chuyện với tôi và cho tôi biết tôi sẽ lành bịnh, đừng lo sợ, hãy an tâm. Hãy nói cho Mục sư biết con sẽ lành để mục sư khỏi lo lắng. Chúa cõng tôi đi trên một vùng trời đầy mưa. Tôi nói mưa quá Chúa ơi. Chúa bảo đừng sợ, Ngài đưa tay ra, mưa chấm dứt. Tôi muốn lưu Chúa ở lại, Chúa từ chối và nói Ngài bận đi chữa bịnh nhiều người khác. Khi Chúa đi rồi, anh Minh, chồng tôi lúc đó còn thức, đã nghe được nhưng câu nói của tôi, đã xác nhận tôi đã nói chuyện với một người xưng là Chúa, chồng tôi chỉ nghe tiếng nói của tôi mà thôi, giống như một người nghe người khác nói chuyện qua điện thoại. Với sự hiện ra của Chúa nầy, đã giúp tôi giải đáp một câu hỏi lớn, là tại sao cuộc đời tôi từ nhỏ đến giờ, không làm gì ác đức mà lại gặp quá nhiều khổ nạn, đau buồn. Tà linh xâm nhập vào ôi, nhưng Chúa thương tôi chăm sóc tôi và quyền năng Chúa mạnh hơn đã đuổi nó ra khỏi người tôi. Tôi cảm tạ Ngài.
Ông bà Skip & Bell phải đi xa, chồng tôi đi làm ban đêm, tôi không thể ở nhà một mình. Oâng bà mục sư Nguyễn Hữu Trang đã cho tôi về tạm trú tại nhà ông bà. Tại đây mỗi ngày mục sư cầu nguyện cho tôi và khuyến khích tôi đọc Kinh Thánh, cầu nguyện. Trí nhớ tôi vẫn chưa bình phục, sống như em bé; ai hỏi tôi mấy tuổi, tôi liền trả lời bốn tuổi. Chỉ biết tên những người trong nhà, ngoài ra không nhớ, không biết ai cả. Không biết sợ lửa, không biết xử dụng dao, kéo và các vật bén nhọn. Cái gì tôi cũng có thể bỏ vào miệng và nuốt cả, không phân biệt được cái gì là nguy hiểm, độc địa. Vài tuần sau tôi khá dần, nhưng ma quỉ vẫn chưa buông tha tôi và muốn làm hại tôi.
Một buổi trưa nọ, tại nhà ông Mục sư, chồng tôi làm ca đêm về còn ngủ, cả nhà đi vắng, tôi thấy ba, bốn người đến rũ tôi đi chơi. Họ nói trong trí, tôi đã nghe theo, đang mặc đồ ngủ trong nhà, tôi mở cửa sau, bước xuống đường cùng đi với họ. Họ dẫn tôi đi ngất nga ngất nghễu như người điên, họ xúi tôi đến thùng thư bên lề đường, lấy thư ra quăng bỏ đi. Tôi không làm. Họ dẫn tôi vào một cửa tiệm Seven Eleven, xúi tôi bốc kẹo trong quày hàng, bóc ra ăn, người bán hàng không cho. Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm nói như chuyện với người nào. Họ dẫn tôi đến xa lộ 509, đây là một xa lộ đông đúc xe cộ vào buổi chiều thứ Sáu. Tôi bước vào xa lộ không chút do dự, không sợ hãi, đi nghênh ngang giữa đường. Tất cả xe cộ đang chạy dập dìu đều thắng lại, có nhiều chiếc phải lách qua bên phải, bên trái làm tình trang hổn loạn, còi kêu inh ỏi. Tại đây những tà linh biến mất, tôi thấ mình trơ trọi giữa xa lộ kinh hoàng. Cảnh sát đến hướng dẫn xe và đưa tôi vào lề đường. Bây giờ trí óc tôi trở lại bình thường, tà linh đã đi khỏi. Tôi tìm đường đi bộ về nhà người chị của chồng tôi cách đó chừng 4 dặm. Nhà không có ai, tôi ngồi trước cửa. Nhìn xuống chân mình thấy chảy máu vì tôi không mang giày, tôi lạnh run lên, vì không mặc áo ấm giữa thời tiết giá buốt mùa đông vùng Tây Bắc Hoa Kỳ. Chồng tôi khi thức dậy, không thấy tôi ở nhà, bèn đi tìm, không thấy tôi ở đâu, bèn gọi cảnh sát tìm giúp. Sau đó chồng tôi đến nhà người chị và thấy tôi, đem tôi trở về nhà ông bà Mục sư. Ôâng cầu nguyện xin Chúa bảo vệ cho tôi và căn dặn tôi khi có ai rũ tôi đi, hãy cầu nguyện, nhân danh Chúa Giê-xu đuổi nó lui khỏi. Tôi đã làm theo, quỉ không rũ tôi đi nữa.
Vào ngày thứ Ba, 10/11/1993, sau khi đi thăm một người bạn, về nhà, tôi cảm thấy hơi đau đầu. Tôi vào phòng riêng thay đồ và lấy kinh thánh ra đọc. Đang lúc đọc kinh Thánh, tôi thấy tối đen, giống như một chiếc áo từ đâu bay đến phủ cả đầu mình. Tôi đau đầu kinh khủng, ôm đầu và la lên. Từ đó tôi không biết gì. Sau nầy, anh Hòa, một thanh niên trong nhà và Mục sư kể lại: Mục sư đang chuẩn bị đi thăm một gia đình ở Federal Way, WA. Mục sư phải hoản lại, dìu tôi vào phòng khách. Tại đây ông và anh Hòa cầu nguyện, nhân danh Chúa Giê-xu ra lịnh tà linh ra khỏi tôi. Quỉ nói với tôi, nếu không cho nó nhập vào, nó sẽ giết chồng tôi đang ở sở làm và giết bà Mục sư, đang trên xa lộ về nhà. Tôi không muốn cho nó nhập vào và cũng không muốn nó làm hại chồng tôi và bà Mục su là người tôi yêu mến. Tôi la lên "Đừng hại anh Minh, đừng giết bà Mục sư”. Mục sư nghe thế liền trấn an : "Không ai có quyền hại một tín hữu, một con cái Chúa, vì chính Chúa sẽ sai thiên sứ ngài bảo vệ, gìn giữ họ. Không ai có quyền hại Minh và nhà tôi vì họ thuộc về Chúa Giê-xu, Thánh linh và thiên sứ Ngài sẽ bao che, dẫn dắt họ bình an, con đừng sợ”. Mục sư cùng các anh em tín hữu khác như anh Lê Thảo, anh Hòa cầu nguyện, hát thánh ca cố 309, ca ngợi quyền năng huyết báu Chúa Giê-xu, hát Ha-lê-lu-gia và nhân danh Chúa Giê-xu đuổi quỉ lần nữa. Lần nầy quỉ ra khỏi. Tôi tỉnh lại, cùng với Mục sư và các anh chị em hát mạnh hơn và vui mừng vì Chúa đã cứu mình thoát khỏi sự xâm nhập của tà linh.
Một thời gian ngắn ở tạm nhà ông bà Mục sư, trí nhớ tôi lần lần phục hồi, ông bà Mục sư mỗi ngày nói chuyện với tôi, gợi cho tôi nhớ lại, khích lệ tôi kể những việc đã xảy ra từ khi còn bé đến lớn khôn.. Tôi nghe nhạc thánh ca, được khuyến khích đọc kinh thánh, cầu nguyện thường xuyên. Tâm trí tôi trở lại bình thường.
Vợ chồng tôi dọn ra ở một apartment khác. Ngày nay, Chúa Cho chúng tôi khỏe mạnh, bình an, vui vẻ, đã đi làm trở lại. Mỗi tuần đi nhà thờ, thờ phượng Chúa, tham gia vào ban hát để ca ngợi Ngài.

Thưa các bạn, Chúa Giê-xu thật kỳ diệu quá cho tôi. Tôi không đủ ngôn ngữ để ca ngợi, cảm ơn Ngài. Tôi xin viết lại lời làm chứng nầy, để bày tỏ lòng biết ơn Chúa và giới thiệu Chúa cho các bạn. Chúa đã làm một việc lớn cho đời sống tôi, Ngài có thể làm cho bạn. Mong bạn đến với Ngài.

Tháng Ba, 1994

NGUYỄN THỊ QUYÊN
theo Hopeway.org

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cám ơn bạn đã đọc bài viết. bạn có nhận xét gì về bài viết và quan điểm của bạn hãy để lại vài lời chia sẻ cùng mọi người. Xin lưu ý bạn, các nhận xét không có tính góp ý xây dựng sẽ bị xoá ngay. Các nội dung gõ bằng tiếng Việt, có dấu rõ ràng sẽ không làm người khác hiểu lầm. Xin trân trọng cảm ơn bạn đã ghé thăm blog.Chúa ban phước cho bạn!