Thứ Hai, 29 tháng 6, 2009

Lời hứa của người cha

Vào năm 1989, một trận động đất kinh hoàng dường như san bằng Armenia, giết chết hơn 30.000 người chỉ trong vòng hơn bốn phút đồng hồ.
Giữa lúc hoảng loạn đó, một người cha sau khi để vợ mình trú an toàn trong nhà, ông chạy vội đến trường học, nơi đứa con trai của ông đang ở đó, để rồi chỉ nhận ra rằng ngôi trường đã bị san bằng tất cả.

Sau một phút chấn động trong tâm trí, người cha nhớ lại lời hứa của mình với con trai: "Bất cứ chuyện gì xảy ra, ba cũng sẽ luôn đứng ở đây chờ con!" Nước mắt người cha chan hòa trên má. Khi người đàn ông nhìn vào đống đổ nát mà trước đó nó là ngôi trường, tất cả hy vọng đều tiêu tan, nhưng ông vẫn nhớ đến lời cam kết với con trai mình.
Ông bắt đầu tập trung tìm xem chỗ mà ông thường đưa con trai đến lớp học vào mỗi buổi sáng. Ông nhớ lại lớp học của con mình ở phía cuối dãy phòng học ngay góc bên phải của tòa nhà, ông vội chạy nhanh đến đó và bắt đầu đào những mảnh vụn của toà nhà lên.
Khi ông đang đào, những vị phụ huynh đau khổ khác cũng vừa đến, họ đau khổ thốt lên: "Con trai tôi!", "Ôi, con gái của tôi!" Một số người tỉnh táo khác thì cố gắng kéo người đàn ông nọ ra khỏi đống gạch vụn của ngôi trường và nói rằng:
"Trễ quá rồi, anh ạ!"
"Chúng nó chết rồi!"
"Ông chẳng làm được gì nữa mà!"
"Hãy về nhà đi!"
"Nào anh, chúng ta hãy đối diện với sự thật, anh không thể làm được gì nữa!"
"Anh chỉ làm cho mọi việc thêm tồi tệ thôi!"
Mỗi lần có người nào nói điều gì, người đàn ông đều trả lời bằng một câu hỏi: "Bây giờ anh có định giúp tôi không?" Và rồi ông lại tiếp tục công việc đào bới để tìm con trai của mình, cứ từng hòn đá một được ông đào lên.
Người lính cứu hỏa đến và cố gắng kéo người đàn ông nọ ra khỏi đống gạch vụn kia, ông ta bảo, "Lửa đang bắt đầu cháy, nó sẽ bùng cháy khắp nơi. Ông đang trong nguy hiểm. Chúng tôi sẽ giải quyết việc này. Ông về nhà đi." Đáp lại, người cha đầy tình thương này hỏi lại, "Ông có định giúp tôi một tay không?"
Rồi một người cảnh sát đến và nói, "Ông đang điên khùng và quẫn trí. Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Bây giờ ông đang làm
cũng chẳng trả giá đủ để được quyền vào thiên đàng. Tất cả những gì anh có thể làm được là tiếp nhận nó như một dấu hiệu của tình yêu thương của Đức Chúa Trời dành cho anh – một tội nhân.
“Ram-bau ơi, tôi sẽ tiếp nhận viên ngọc này với tất cả sự nhu mì chân thành, tôi cầu xin Chúa cho tôi được xứng đáng với tình yêu thương của anh. Ram-bau ơi, thế nhưng anh có muốn cũng tiếp nhận từ Chúa món quà tặng vĩ đại của thiên đàng với tất cả lòng nhu mì chân thành không, vì anh biết Ngài đã phải trả giá bằng chính cái chết của con Ngài để hôm nay có thể tặng nó cho anh?”
Những giọt nước mắt lớn bây giờ chảy dài trên đôi gò má của ông già. Tấm màn che phủ đã được cất đi. “Sa-hib ơi, bây giờ tôi thấy rồi. Tôi đã tin những điều Chúa Jê-sus dạy từ hai năm cuối gần đây, nhưng tôi không tin nổi là sự cứu rỗi của Ngài lại là cho không. Bây giờ tôi hiểu rồi. Một cái gì quá vô giá để không thể mua được hoặc làm gì cho xứng đáng được. Sa-hib ơi, tôi sẽ xin nhận sự cứu rỗi của Ngài!”
Q.H. st và dịch
nguy hiểm đến những người khác. Hãy về nhà đi. Chúng tôi sẽ giải quyết việc ở đây mà!" Người cha khốn khổ kia trả lời, "Ông có định sẽ giúp tôi một tay không, ông cảnh sát?" Nhưng không ai giúp ông cả.
Người đàn ông nọ can đảm tiếp tục công việc một mình, bởi vì chính bản thân ông cần biết một điều: "Con trai ta còn sống hay thật sự đã chết rồi?"
Ông tiếp tục đào tám giờ đồng hồ... mười hai giờ... hai mươi bốn giờ... ba mươi sáu giờ... rồi, đến giờ thứ ba mươi tám, khi ông kéo tảng đá ra, ông nghe tiếng con trai mình... Ông thét gọi tên đứa con trai yêu dấu "ARMAND!" Ông nghe tiếng trả lời, "Ba hở!?! Con đây, ba! Con đã nói với mấy bạn là đừng có lo lắng. Con nói là nếu ba còn sống, thế nào ba cũng đến cứu con, và khi ba đến cứu con thì mấy bạn cũng sẽ được cứu ra nữa. Ba đã hứa với con là, "Bất cứ chuyện gì xảy ra, ba cũng sẽ luôn đứng ở đây chờ con!" Ba đã làm như vậy, ba ơi..."
Người cha mừng rỡ hỏi, "Con như thế nào? Ở đó thế nào rồi?"
"Ba ơi, ở đây có mười bốn đứa tụi con trong số ba mươi ba bạn trong lớp. Tụi con sợ lắm, vừa đói, vừa khát, may quá ba đã ở đây. Khi toà nhà sụp xuống, may mắn nó tạo khoảng trống này, tạo thành cái góc tam giác, nên tụi con được an toàn trong này."
"Chui ra đây, con trai!"
"Không, ba! Để mấy bạn khác ra trước đi, vì con biết ba sẽ đem con ra! Bất cứ chuyện gì xảy ra, ba cũng sẽ ở đây với con!"
Trong đời sống theo Chúa của chúng ta, có lúc chúng ta tưởng Chúa ngủ quên, hoặc Ngài không quan tâm đến chúng ta, nhưng Chúa là Đấng Thành Tín, Ngài chẳng bao giờ thay đổi, Ngài chẳng lìa chúng ta, chẳng bỏ chúng ta. Dẫu rằng người đàn bà có quên cho con mình bú đi chăng nữa, Chúa sẽ chẳng bao giờ quên con cái Ngài.
Trong những hoàn cảnh khốn cùng, bạn có còn nhớ lời hứa "Chúa sẽ luôn ở cùng" và vững tin, trông cậy hoàn toàn nơi Ngài không?
Phục-truyền luật-lệ ký 31:6 - Hãy vững lòng bền chí; chớ sợ chi và chớ kinh khủng trước mặt các dân đó; vì Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi đi cùng ngươi; Ngài chẳng lìa khỏi ngươi, chẳng từ bỏ ngươi đâu.
theo Báo Tin Lành

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cám ơn bạn đã đọc bài viết. bạn có nhận xét gì về bài viết và quan điểm của bạn hãy để lại vài lời chia sẻ cùng mọi người. Xin lưu ý bạn, các nhận xét không có tính góp ý xây dựng sẽ bị xoá ngay. Các nội dung gõ bằng tiếng Việt, có dấu rõ ràng sẽ không làm người khác hiểu lầm. Xin trân trọng cảm ơn bạn đã ghé thăm blog.Chúa ban phước cho bạn!